Giao Xuân Giữa Sắc Trời Đầy Nắng
Có một lúc nào đó. Giữa những biền biệt của xuân thanh, ta nện gót hài lãng quên những màu xa vắng. Buông thả những tự do trên thiên thanh hiền hòa. Muốn khước từ những phiền não để thong dong mà bước nhẹ nhàng, như là cánh chim dang rộng đôi cánh thả mình tự do trong gió, trốn chạy những ưu tư giữa mùa sắp cạn. Nghe trong gió, tiếng thở dài toan tính, rồi nồng nàn thấm vào những cuộn tròn nỗi nhớ. Lắng lòng mình lại đi , nghe phiêu lãng dồn dập về theo mùa cuối, nghe năm mới sắp rộn ràng xuân sắc, nghe thanh xuân sắp vơi đi một chút.
![]() |
Nghe mình, tồn tại trong mình, đi người!
Những ngày cuốn sách ta hay đọc gập lại hơn phân nửa, cây bút ta hay cầm để vẽ vời chợt hết mực giữa chừng. Trên tay ta chỉ còn lại những khoảng không trống rỗng. . Ta nằm xuống bờ cỏ hoang, ngước nhĩn những chiều muộn rơi màu vàng úa nhung nhớ. Buổi chiều tàn sắp ta, nhường cho bóng đêm những độc vị đen tối. Tân hồn ngẩn ngơ giữa những rực rỡ sắp tan đi. Trả lại sự tĩnh lặng cho một ngày đã hết. Phố, phồn hoa lên đèn mùa hội. Ta, êm ả gót xuân hồng.
Những đêm giữa đông, ta co mình trong nỗi nhớ lãng du, trí nhớ dằn xé nhau trong những mùa gió nổi. Ta mở ô cửa sổ màu vàng nhạt, cho gió mùa giữa đông thôi phủ nhẹ lên những cơn sốt của quá khứ mê man. Ta thèm vị mùa xuân, khát khao những sáng sớm xem mai vàng bung mình trong không khí se se. Cái lạnh của xuân mềm mại như một nàng thơ vừa thở nhẹ những trăn trở lòng mình. Ta thèm những ngày gaio mùa, rồi mở rộng khung cửa mới, đón những ngọt ngào sắc xuân. Mùa yêu thương đậu như cánh chim Én trên nền thiên thanh hiền hòa. Gói ghém những vết thương, ta cất nơi sâu thẳm của mùa đã cũ, rồi nghe không gian rung lên những nhịp nhàng dịu dàng. Ta vấn lại mái tóc dài đen nhánh, là vận chiếc váy trắng tinh khôi. Rồi nhảy múa dưới nắng mai chợt thức dậy. Yêu, yêu nồng nàn, yêu cuồng nhiệt mùa gọi mời này.
Mở lòng đi, như mở rộng cuộc đời đã từng đen tối của mình. Ta xoay nhẹ cánh cửa của những vết thương. Ta bước ra, một năm ánh dương sáng ngợi. Một mùa lung linh hoa lá. Những tán cây bỗng dễ thương màu xanh tươi mới, khoe sức sống giữa rạng ngời yêu thương. Nhắm mắt, hít hà cái se se giao mùa của năm mới, nghe lòng mình khắc giao xuân đã tràn về. Cất lại tờ lịch cuối cùng của năm, ta tạ từ những quá vãng, rồi treo lên những mùa mới. Chào mùa yêu đã về, pháo hoa mừng nở rộ. Chúc tất cả: Đủ an nhiên; Đủ nồng nàn.
Nguồn: truongton.net
Tác Giả: Diệp Ngọc
Designer: Diệp Minh Thụy