Hãy Đừng Bao Giờ Từ Bỏ Ước Mơ Của Bạn (Phần 1)

19 Tháng Tư, 2015
Có lẽ sẽ không bao giờ quên được người bạn ấy, một người bạn đặc biệt mà chắc hẳn chẳng phải ai cũng có cơ hội được ngồi chung trên giảng đường.

Xem thêm các bài viết khác:
– Hãy Đừng Bao Giờ Từ Bỏ Ước Mơ Của Bạn (Phần 2)
– Là Nghệ Thuật Sống Hay Là Đang Diễn Kịch Cho Mọi Người Xem

Người đó chỉ là một bà cụ có vóc dáng nhỏ bé, làn da nhăn nheo, tươi cười mà tôi vẫn tưởng là giảng viên đại học. Tuy nhiên sẽ chẳng có gì đáng nói nếu bà cụ ấy không phải là sinh viên cùng khóa với tôi khi tôi còn là sinh viên, buổi nói chuyện đầu tiên của tôi và bà cụ tại giảng đường mà tôi vẫn nhớ mãi dù bây giờ tôi đã bước vào cái tuổi 48.
– Xin chào, anh bạn. Tôi tên là Rose. Tôi 86 tuổi. Tôi có thể ôm anh bạn được chứ?
Tôi cười và vui vẻ đáp lại một cách lịch sự:
– Dĩ nhiên là được, thưa bà! – và bà đã ôm tôi thật chặt như một người bạn tri kỉ đã lâu không gặp.
– Tại sao bà lại vẫn còn muốn là sinh viên ở độ tuổi “hồn nhiên” và “trẻ trung” như thế này? – Tôi cảm thấy thích thú và hỏi trêu.
Bà mỉm cười:
– Tôi cũng luôn mong ước được học tại một trường đại học và bây giờ tôi sẽ thực hiện mong ước đó. Sau khi tốt nghiệp, Tôi sẽ tìm một người đàn ông đẹp trai ,yêu tôi và sẽ muốn cưới tôi, một vài đứa con và một ngôi nhà nhỏ sẽ là nơi chúng tôi sống hạnh phúc đến khi tôi già đi.

-Tôi khẽ cười thầm vì có lẽ bà cụ vẫn chưa nhận ra là mình đã ở cái tuổi không còn gì để già hơn nữa.
– Bà thực sự nghiêm túc chứ? – tôi hỏi tò mò. Tôi chợt tò mò tại sao bà lại muốn thử thách như thế ở độ tuổi của bà.
-Dĩ nhiên rồi anh chàng đẹp trai à! – Bà cười khẽ như hiểu ngầm suy nghĩ của tôi.
Sau khi giờ học kết thúc chúng tôi đi đến căn tin cùng uống với nhau một ly café sữa.. Hằng ngày trong suốt 4 tháng sau đó chúng tôi luôn cùng nhau rời khỏi lớp và trao đổi học tập với nhau không dứt. Tôi luôn bị cuốn theo những chia sẽ từng trải, những kinh nghiệm cuộc đời của bà một cách dễ dàng. Dường như tôi muốn hiểu lý do vì sao bà lại lựa chọn bước vào ngưỡng cửa đại học khi tuổi tác và sức khỏe chính là thứ có thể ngăn cản bà bất cứ lúc nào.
  


Qua một năm học, Rose đã trở thành một nhân vật biểu tượng trong trường đại học và dễ dàng kết thân với tất cả mọi người. Bà luôn biết cách ăn mặc lịch sự, tính cách hay cười và luôn hòa đồng với mọi người khiến bà luôn được chú ý, tất nhiên bà hạnh phúc vì điều đó.

Vào cuối khóa học chúng tôi mời Rose đến tham gia một buổi tiệc vui chiêu đãi và dường như ai có mặt tại buổi tiệc đều không thể quên được những gì bà đã nói, dù đã rất lâu như tôi chẳng hạn. 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *