Trong cuộc đời này có bao nhiêu người thật sự sống với nhau? Có lẽ, chỉ còn là một con số đếm dần trên đầu ngón tay thôi. Khi mà, dòng đời cứ đổi thay, cứ chạy mãi theo thời gian. Khi mà cơn mưa rơi thêm nặng hạt và kí ức còn lại chỉ là một màn sương đêm lạnh lẽo.
Xem những truyện ngắn khác:
– Mưa Và Kí Ức (Phần 1)
– Mưa Và Kí Ức (Phần Kết)
Ngoài trời đang đổ cơn mưa. Mưa đến mà không hề báo trước, những hạt nước nối đuôi nhau rơi xuống, rồi vỡ tung trên mặt đất đầy ẩm ướt. Dòng người đua nhau ngược lối vòng vèo qua những con đường to nhỏ, trở về bê cái mái nhà ấm áp thân quen, tiếng kèn xe inh ỏi rồi cũng dần tắt, ánh đèn cũng trở nên nhạt nhòa như có như không, chỉ còn để lại một trời mưa trắng xóa, bao la mà tịch mịch.
Và tôi ngồi đây, lặng yên đếm từng vệt mưa lăn trên cửa sổ. Tôi cứ miên man nghĩ ngợi, lòng sao mà trống trải chơi vơi. Những kí ức đã từ rất lâu rồi không xuất hiện, giờ lại mồn một len lỏi từng ngóc ngách sâu trong tâm hồn. Tôi sinh ra ở một làng quê nghèo, người nông dân đều đầu tắt mặt tối quanh năm vẫn vất vả cơ cực. Mỗi năm mưa bão lại về, mưa cuốn đi bụi trần, có khi cuốn đi luôn cả mái tôn rỉ sét của nhà tôi mà không biết bao nhiêu lần ba tôi đã thay đi thay lại mà vẫn cứ trôi đi không có ngày quay lại.
Mưa dầm dề rả rích, mẹ ngồi nhóm lửa đun nước cả buổi mà không tài nào cháy lên nổi, bởi tất cả đều ươn ướt. Như cuộc đời của người nông dân nghèo, cứ mải miết trên cánh đồng ruộng lúa mà vẫn cứ ướt sũng cùng cái lạnh cái đói. Mưa như trút nước ấm ầm, ba vẫn đều đặn chở tôi đi học trên chiếc xe đạp cũ kĩ. Nhiều khi chỉ có một chiếc áo mưa, ba đưa tôi mặc, còn mình thì bình thản hứng trọn mưa bão cuộc đời.
Tuổi nhỏ vô ưu vô lo, giờ nghĩ lại dáng vẻ điềm tĩnh của mẹ, bóng lưng vữa chãi của ba, mới thấy đó là những năm tháng bình yên nhất của cuộc đời. Sau cấp ba, tôi đi học đại học, ngày cả nhà tiễn tôi lên đưỡng cũng là một ngày mưa. Có lẽ đó là một ngày mưa thật đẹp, nó gieo cho một niềm hi vọng có thể thoát khỏi cái kiếp nghèo đói dai dẳng. Tôi rạo rực, hăng hái rời đi mà không nhìn ra nỗi nhớ nhung, lo lắng đậm buồn nơi mắt mẹ.
nguồn: Truongton.net