Mưa thu ơi! Yêu Thương Khô Cạn Rồi

4 Tháng Tư, 2015
Tháng mười mưa ghé như khách quen, con người ta vì thế mà càng chai sạn, lạnh lẽo, càng ưu phiền.
Mưa, đúng tháng đúng mùa lại quay về để lý tưởng hóa hiện thực sự cô độc của một con người. Cô độc từ tâm lan ra não, chạm vào đầu ngón tay tê buốt, nhưng ngôn từ buồn bã đến mức chẳng thể thoát ra thành câu trọn vẹn mà chìm vào im lặng không phương.

Xem thêm các truyện ngắn khác:
– Vũ (phần kết)
– Vũ ( phần 3 )

Mưa nhạt nhòa trên từng góc phố, khí trời đặc quánh màu xám u sầu tăm tối cũng lặng thinh nhốt nỗi đau ấy vào lòng không dám thét lên. Đêm về lại xót xa cho một mảng đời chìm vào quên lãng, ký ức là hạt bụi, nhung nhớ là hư vô, cớ sao cứ khắc khoải mong chờ một bóng hình từ những điều không có thực, tự lừa dối mình, tự nhấn chìm mình.
Nắng là em, mặt trời cũng là em, nhưng mưa là cuộc đời của chúng ta.
Em từng rực rỡ đơm hoa, khóe léo vẽ nên những mảng màu xinh tươi lôi tôi thoát khỏi tháng ngày cô độc. Đôi chân nhỏ ướp ráng chiều thoăn thoát trên đất Sài thành làm bùng lên ngọn lửa nóng bỏng, thoát khỏi ngày mưa, nóng gắt gỏng nhưng êm dịu vô cùng. 
Mỏng manh nhưng kiên cường, em như đóa hướng dương vàng rực luôn hướng về ánh sáng, sống vì ánh sáng. Em nhuộm màu nhiệt đới lên từng góc phố buồn tênh, cả ly cà phê sóng sánh đen tuyền chúng ta từng uống cũng tưởng như đang nếm vị nắng ngọt hiền.

Nhưng đời đâu hay, tôi đâu hay, hạnh phúc chưa bao giờ là thực.
Thoắt cái trong mưa rào ngày đông đã đạp đổ ánh nắng kiêu kì. Nắng vụn vỡ, tan nát, làm hốc mắt ngày đêm nhức nhối tột cùng…
Em có phải hư vô, hay ảo ảnh tôi ép mình nặn ra để hưởng thụ phút giây ảo tưởng cuối cùng trong đời?
Bàn chân nhỏ ướp nắng ngày nào giờ cũng nhạt nhòa như mưa, đâu rồi màu nắng ngày xưa tôi từng say mê cuồng nhiệt, giờ lại không màu trống rỗng, vô tâm. Đáng lẽ tôi nên biết từ rất sớm rắng em là loài hướng dương hoang dã, em không ngừng cuộc tìm kiếm tìm ánh sáng hư ảo đời mình để rồi gục ngã hoàn toàn trong cơn mưa giá buốt.
Vinh hoa phú quý làm gì. Vinh hoa phú quý chỉ là thứ ảo giác tàn nhẫn như ảo giác tôi nặn hình ra em. Tiền hạnh phúc không em? Hạnh phúc hơn cả chiếc ôm hôn và nâng niu giữ gìn em từng chút một khi còn trong tay?

Em vui?
Tôi ngạc nhiên khi con người tự bảo rằng sao họ cô đơn quá, sao lạ lẫm quá, chẳng phải chính họ lựa chọn ngày không màu hay sao? Sự thống khổ của con người là từ con người,thứ ảo giác kinh hãi cũng do con người tạo ra. Vậy oán ai? Hận ai? Đây là cội nguồn của nỗi cô đơn quặn lòng và nỗi buồn miên man không bao giờ dứt. Đây là mưa!

Mưa thu lạnh cóng, xối xả. Lòng người cũng lạnh cóng, đau thương…

Nguồn: truongton.net

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *