Mưa Và Kí Ức (Phần Kết)

30 Tháng Ba, 2015
Nhưng mà, đời không như mơ.
Nhưng mà, anh không thương tôi thật lòng.
Nhưng mà, nhưng mà…

Xem thêm những truyện ngắn khác:
– Mưa Và Kí Ức (Phần 1)
– Cơn Mưa Quá Khứ

Rồi yêu thương cũng tắt đi, bình yên cũng cạn dần. CHỉ còn lại những cô liêu quanh thân mình, còn sót lại những hoang vu lạnh lẽo, anh bỏ lại yêu thương này của tôi như một sự ra đi không lời nói của tình yêu vừa mới rung động trong tôi. Rồi một ngày chúng tôi ngồi cạnh nhau, ăn món kem ưa thích, anh nói:
– Bé Tú bạn em, xinh nhở, lại học giỏi nữa!
– Ừ! Nó chưa có bạn trai đâu, cần em làm mai nó cho anh không?
Tôi cười và đáp lại.
– Khờ quá, anh có em rồi mà! – Anh cũng cười, và nói.
Chỉ vậy thôi, với tôi tất cả đều đơn giản, ngay cả tình yêu của anh và tôi cũng giản đơn như thế đó, và tôi chỉ coi đso là câu chuyện bình thường, như tôi và anh vẫn thường nói, cho tới khi thấy anh và Tú nắm tay đi bên nhau cười đùa vui vẻ. Tim tôi sững lại, anh có người khác rồi. Những dòng tin nhắn, những lời hỏi thăm thưa dần, rồi mất hẳn. Không để lại một chút nào dư âm cả. Họa chăng, đó chỉ là nỗi đau mà tôi đang mang trong tim mình. 

Anh vô tình hay cố ý để tình yêu của tôi và anh đi vào hồi kết thúc. Có lẽ là cố ý, phải không? Tôi chọn cách im lặng, chìm trong những cảm xúc đau đáu về anh, về kí ức của hai đứa. Mới đây thôi nhưng tất cả đã trở thành quá khứ rồi. Tôi lặng lẽ rời xa anh, như cái cách mà anh bỏ lại tôi ở nơi này. Tôi gật đầu, khẽ cười và chúc anh thật hạnh phúc. Có lẽ, anh đã tìm được người hợp với anh hơn tôi rồi.
Và thế, tôi luôn cố gắng sống vui tươi, để anh thấy rắng, không có anh ở bên thì tôi vẫn tốt. Nhưng, mỗi ngày mưa, tôi đều nhớ đến anh, nhớ đến những ngày bên nhau, ấm nồng. Tất cả đã xa tầm với mất rồi. Đến bây giờ, đưa tay ra tôi chỉ còn chạm vào mơ hồ của ngày xưa.
Nguồn: truongton.net

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *