Sao Đong Đầy Hai Tiếng “Mẹ Ơi!”

12 Tháng Một, 2015

Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm!

“Mẹ có nghĩa là duy nhất.
Một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng.
Mẹ không sống đủ trăm năm.
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười tiếng hát.
( Ngày xưa có mẹ – Thanh Nguyên)
Con nhớ rằng con đã từng đọc một quyển sách, đại ý viết thế này. Những đứa trẻ sinh sớm, là bởi vì chúng muốn được chạm vào mẹ sớm. Những đứa trẻ sinh đúng ngày, là bởi vì chúng muốn giữ đúng lời hứa với mẹ. Những đứa trẻ sinh muộn, là bởi vì chúng không nỡ rời xa cơ thể ấm áp của mẹ. Bằng cách này hay cách khác, chúng con đều chỉ muốn thể hiện rằng, chúng con yêu mẹ.

Xem thêm các truyện ngắn khác:
– Nước Mắt Của Mẹ ( Phần 2 )
– Nước mắt của mẹ ( Phần 1 )

Mẹ của con, con sẽ chẳng bao giờ con quên dòng máu đang chảy trong người con là của mẹ, là giọt máu tươi đẹp nhất mà mẹ đã ấp trong đáy lòng chín tháng mười ngày. Cảm ơn mẹ đã cho con hình hài dáng dấp, đã cho con một trái tim vẫn đang đập từng nhịp khỏe mạnh trong lồng ngực, đã cho con những yêu thương không nói thành lời, đã cho con được gọi hai tiếng “ Mẹ ơi”.
Mẹ đã mang nặng đẻ đau con chín tháng mười ngày, rồi sau đó lại nuôi con lớn lên, mong con trưởng thành. Mỗi bước ngoặt trong cuộc đời con đã bao giờ thiếu bóng hình mẹ? Khi con tập đi, khi con tập nói, khi con vấp ngã, khi con mỉm cười, khi con ốm đau, khi con khỏe mạnh, mẹ vẫn luôn ở bên con. Mẹ đã hi sinh cho con biết bao nhiêu tuổi đời? Những ngày con thơ bé, ấp trong giấc ngủ nồng có tiếng mẹ à ơi, có những ông bụt bà tiên thật hiền theo vào trong mộng. Bóng mẹ trùm lên tuổi thơ con mát lành, dắt con qua những vụng dại đầu đời, rồi có những ngày phía xa, phần kí ức ấy trở thành một trong những điều trân quý nhất của cuộc đời con.

Con đi học. Con đã lớn. Mẹ vừa mừng lại vừa lo. Mẹ mừng bởi mẹ biết nhà trường sẽ cho con những điều tốt đẹp, cho con kiến thức, mở ra trước mắt con những chân trời mới. Mẹ biết, rồi đây con mẹ sẽ được tôi luyện từ chính nơi này, sẽ trưởng thành và cứng cáp hơn nữa. Nhưng mẹ cũng lo. Mẹ lo trăm bề. Mẹ lo con không làm quen được với ngôi trường, không thân thiết với bạn bè, không được thầy cô quý mến. Mẹ lo con học không giởi, lo cả cuộc sống mưu sinh làm sao kiếm đủ tiền đóng học phí cho con. Con thì vẫn cứ mê mải đèn sách, vẫn ngày ngày vui vẻ đến trường, hưởng thụ tuổi học trò ngọt ngào hồn nhiên. Con nào nhìn thấy những hi sinh thầm lặng của mẹ, nào có nhìn thấy…
“ Thời gian chay qua tóc mẹ
Một màu trắng đến nôn nao
Lưng mẹ cứ còng dần xuống
Cho con ngày một thêm cao…”

Tuổi thơ con trôi qua thật nhanh. Một ngày con lớn, một ngày con khôn, một ngày con phải đi xa mẹ. Đôi cánh con giờ đã cứng, đôi chân con giờ đã vững, nơi biển rộng trời cao kia là dành cho con, để con thõa sức vẫy vùng khám phá. Con đã không còn là đứa trẻ khóc thút thít trong lòng mẹ lúc không được đồ chơi, đã không còn mỗi đêm rúc vào trong lòng mẹ đòi mẹ kể chuyện xưa. Đã không còn hớn hở mang bài kiểm tra đểm mười về để được mẹ thưởng đôi cái bánh, cái kẹo. Nhưng mẹ vẫn thương con như thế, chưa bao giờ thay đổi, chỉ là thầm lặng hơn, sâu sắc hơn. Con biết ánh mắt mẹ vẫn dõi theo con trên từng đoạn đường con qua, sau mỗi chặng đường con bước.
Con dù lớn, vẫn cứ là con của mẹ.
Con không theo mẹ cả đời, con rồi sẽ có gia đình của chính con.
Con rồi cũng sẽ trở thành mẹ, có những mối bận tâm, lo lắng, thương yêu thật riêng, thật xa với mẹ.
Nhưng con vẫn là con của mẹ, mẹ vẫn là mẹ của con
Đi hết cuộc đời này, có lẽ cũng chẳng bao giờ tìm được người nào thương con nhiều như mẹ, lâu như mẹ, sâu sắc như mẹ. Con từng bao nhiêu lần nói cảm ơn với Thượng Đế bởi Người đã sinh ra những người phụ nữ tuyệt vời như mẹ. Mẹ đã đến với chúng con ,để chúng con biết trao đi những tình cảm thiêng liêng nhất.


Mẹ ơi..! Mẹ có biết không, mỗi lần cất lên tiếng gọi đó, trong lòng con thấy ấm áp và an lành biết bao nhiêu.
Bời vì ngôn ngữ trần gian khờ dại quá, sao đong đầy hai tiếng “Mẹ ơi!”…
Tác Giả: Tử Lăng
Nguồn: truongton.net

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *