Sự Hối Hận Muộn Màng Của Bố Tôi ( Phần 2 )

28 Tháng Tư, 2016
Một đôi tuần trôi qua , tôi nghĩ suy về tình trạng của bố và về việc tôi nên gánh lấy vai trò gì đây. Trong khi cứ loay hoay nghĩ suy , tôi nhận được cú fone khác từ mẹ báo rằng bố đã được đưa vào nhà tế bần. Sự trù trừ chuyển thành nỗi vô vọng. Tôi hiểu nhà tế bần tức thị gì. Tôi không muốn tin rằng bệnh của bố đã vào giai đoạn cuối. Bố còn bao lăm thời kì nữa? Tôi phải biết điều đó.

Xem thêm các bài viết khác
– Sự Hối Hận Muộn Màng Của Bố Tôi
– Sự Hối Hận Muộn Màng Của Bố Tôi ( phần kết)

Tôi nhảy vào xe và ngay lập tức lái đến khu chữa trị của nhà tế bần. Khi tôi đến nơi , hai y tá và một bác sỹ hiện diện ở đó liền động viên tôi. Sau khi xem hồ sơ của bố , tôi đã có mọi báo cáo mình cần. Tất cả những năm tháng rượu chè bê tha cuối cùng đã lãnh hậu quả của nó. Bố bị xơ gan mãn tính , điều đó dẫn đến căn bệnh ung thư đang lan ra tuốt thân thể ông.
Tôi khiếp sợ những gì sẽ đến. Tôi cảm thấy như mình không thuộc về nơi đó. Tôi sẽ nói gì với người đàn ông mà tôi không gặp bao lăm năm qua? Tôi cảm thấy như đây là hiện tượng thế cuộc của người nào đó chứ không phải của tôi. Mơ hồ về việc mình đang làm , tôi bước về hướng phòng của bố , đẩy cửa bằng một sức mạnh mà tôi không hiểu ở đâu ra. Và mặc dù bước rất chậm , nhưng tôi lại đến phòng bố quá nhanh. Khi tôi nhìn quanh quất ở cửa ra vào , bố đã thấy tôi và bảo tôi vào trong.
“Hãy nhìn bố đi , Lindy , ” ông nói và khóc. Rồi ông giơ cánh tay lên và chỉ cho tôi xem làn da bủng beo của ông. “Bố đang kiệt dần , và bố chẳng thể làm chi được.”
“Con biết , bố à , ” tôi nói , cố gắng không cảm nhận nỗi đau của ông.
Rồi tôi lắng nghe ông nói. Ông nói về mẹ tôi và làm thế nào mà mọi việc đã không trôi chảy. Ông bảo tôi là ông đã cố gắng làm điều đưa lại hiệu quả tốt nhất mà ông có điều kiện làm cho tôi , nhưng mọi thứ thì ra lúc nào cũng sai cả.
Bố yêu con , Lindy , ” ông nức nở. “Bố có lỗi với con , bố xin được tha thứ con.”
Tôi ôm ông trong tay khi ông thú nhận những hối lỗi của mình. Và cho dù tôi không nói gì cả , nhưng động tác hiện tại của tôi cho thấy tôi đã dung thứ cho ông.
Rời khỏi nhà tề bần , đầu tôi quay như chong chóng. Tất cả diễn ra chỉ trong một đêm. Chỉ trong một đêm mà tôi cảm thấy cảm thấy mọi vật xung quanh như đang chao đảo , sợ hãi , dung thứ và khổ cực. Bố tôi là một người đàn ông thảm hại , không phải là người đàn ông tôi biết khi tôi đang ở tuổi trưởng thành. Không gì chạm được vào ông khi đó. Ông là nhà quán quân găng tay Vàng. 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *