Sự Hối Hận Muộn Màng Của Bố Tôi ( phần kết)

28 Tháng Tư, 2016
Bức tường vô hình trong tôi dường như biến mất , và tôi bắt đầu khóc thét như một đứa trẻ. Tôi không chỉ khóc cho những gì bố và tôi đã không có được trong mối quan hệ cha con của mình , mà tôi khóc cho những gì chúng tôi có thể vẫn có được nếu bố của tôi không sắp chết. Giờ đây , bố dường như đã thay đổi và như một người cha tôi mà tôi hằng mong ước có thể cùng chung sống. Nhưng ông lại sắp ra đi , và cả ông lẫn tôi đều chẳng thể làm được điều gì để thay đổi chuyện này nữa.

Xem thêm các bài viết khác:
– Sự Hối Hận Muộn Màng Của Bố Tôi
– Sự Hối Hận Muộn Màng Của Bố Tôi ( Phần 2 )

Nhưng tôi hiểu rằng thời gian con lại là tất cả những gì chúng tôi có thể có. Trong vài tuần kế đó , tôi ghé thăm bố mỗi tối sau giờ làm việc. Chúng tôi cùng nhau ngồi chuyện trò. Thậm chí tôi còn chạy việc lặt vặt cho ông và mua cho ông một đôi thứ ông cần. Tôi bắt đầu nhìn thấy những điều về bố mà tôi chưa từng biết trong quá khứ đau khổ của mình. Tôi đã chỉ biết về những mặt xấu của bố , giờ thì tôi bắt đầu nhìn thấy các mặt tốt , và chúng tôi càng lúc càng trở nên thân thiết với nhau hơn. Nhưng ngay khi tình cảm của chúng tôi chớm nở , thì đến lượt ông rơi vào tình trạng tồi tệ nhất.
Một tối , khi tôi đến thăm ông , y tá nói rằng họ không nghĩ ông có khả năng qua khỏi trong đêm nay. Bác sỹ đã tăng liều thuốc móc phin , nhưng nó vẫn chưa đủ để điều hòa được cơn đau của ông , và bố đang rất đau. Đau xót hơn là các bác sỹ và y tá đã bảo với tôi là cứ mỗi mười lăm phút máy nhắn sẽ kêu lên , và tại thời khắc đó tôi phải làm một việc mà mình không muốn đó chính là nhấn một nút để gửi liều móc phin trực tiếp được tiêm vào thân thể bố. Tôi quyết định ở lại với ông suốt đêm. Bố và tôi trò chuyện rất nhỏ. Và mỗi lần máy nhắn kêu lên , tôi lại nhấn nút , nhận ra rằng mỗi lần tôi làm như thế , cả tôi và bố lại có thể gắng gượng cùng nhau tiếp tục cuộc trò truyện.
Bố cầm cự thêm được hai ngày , tôi đã ở bên bố đến khi ông từ trần. Tôi nắm tay ông , hôn lên trán ông và nói , “Không sao đâu bố. Bây giờ thì bố đã có thể an tâm mà đi rồi. Ông bà Nội đang chờ bố , và giờ thì bố có thể bước đi trên con đường của thiên đường rồi.”

Bố đã là một người làm đường rất giỏi. Bố đã lát con đường lấp đi hố ngăn cách giữa bố và tôi. Cuối cùng thì chúng tôi đã hiểu nhau và có những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi mà mình hằng mong ước.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *