Truyện ngắn: Trở về Sài Gòn
Mùa xuân lướt khẽ môi hôn ngọt lịm lên từng ngõ ngách trên phố xá. Một âm sắc bay bổng tấu lên khúc nhạc chuyển mùa trong nỗi nhớ miên man.
Năm tháng dài đằng đẵng, tôi lại nhìn thấy mình qua một chiếc lá nhàu nhĩ in hằn vết cào cấu của thời gian. Và ngày hôm nay, tôi lại đứng đây, thụ hưởng giọt nắng tinh tươm đầu tiên của mùa mới. đón nhận thêm một tuổi mới, sắc xuân hồng từng ngày một trôi phai. Nhưng tôi chưa bao giờ buồn, vì cuộc đời cũng giống như những nấc thang, mỗi lúc bước lên tôi sẽ cảm thấy gánh nặng này sẽ không còn bao xa xôi nưa. Tôi thở phào nhẹ nhõm, và trong hơi thở ấy, tôi cảm nhận được mùi cà phê đang loang ra giữa bầu không khí này, tơ vương ảo não, nhưng cũng có sắc thái tươi vui, như ôm trọn lòng hân hoan của tôi quyện hòa vào những vết tích cũ kỷ của năm tháng
Ngày mai đây, tôi trở về Sài Gòn.
Sài Gòn trong ký ức của tôi, những mùa xuân người đông vô kể. Tôi nhớ những hôm cùng chị đi đến chợ hoa đêm ở trên con đường Nguyễn Huệ trải dài, bắc nối dòng người lướt qua những nô nức hoa lệ. Hoa ở chợ đẹp không? Tôi cũng không rõ nữa.Nhưng dường như con người của thành phố này không yêu hoa cỏ nhiều đến nhường ấy. họ có vẻ thích chụp hình với hoa, thích tán gẫu và bị kẹt cứng trong hơi người ấm cúng.
Thành phố của tôi vào mùa xuân này mang một vẻ thanh bình phải biết, đó không phải là cái thanh bình nhạt nhẽo trôi tuột theo tiếng foij của thời gian, mà đó là những điều thuần dị đã dần chìm vào quên lãng, là tiếng nhạc ầm ĩ xé toạc không gian yên ắng bình thường, là mùi thơm của bữa ăn đoàn viên, là tiếng trẻ con nô đùa dưới những khoảnh sân, bên cha mẹ chúng nó, những người già cả hoặc trung niên ngồi trên những chiếc ghế nhựa và kể chuyện cho nhau nghe. Ở họ có cái gì đó rất tuyệt diệu, giống như là ánh sáng mặt trời vậy.
Chân tôi gõ những nhịp đầu tiên khi nhìn thấy mấy mái nhà xiêu vẹo lẹp xẹp bên vệ đường, hơi nhếch nhác nhưng đặc trưng thân quen bởi cái mùi nắng gắt gỏng. Qua khung cửa sổ của một chỗ ngồi trên tàu lửa, tôi bắt gặp mùa xuân đang chớm nở ngay trên những bụi cỏ mọc ven đường. Tôi thấy chúng xanh hơn mọi lúc. Cả đàn chim trên trời, hướng bay cũng khác đi. Các em đang bay về đâu vậy, tôi tự hỏi. Còn tôi, tôi về nhà.
Dẫu đất trời bao la, dù lòng người trải rộng đến bốn bể, sẽ có những lúc chúng ta phải chấm dứt hành trình của tuổi trẻ để xách nỗi nhớ mang về nhà, phải không?
Nguồn: Truongton.net
Tác Giả: Diệp Minh Thụy
Designer: Diệp Minh Thụy